Giới thiệu truyện
Đừng Vì Anh Mà Dừng Lại
Sau khi công lược thất bại, Lương Hoài đưa cho tiểu thiếu gia lưu manh nhất Bắc Kinh.
“Trên giường … chút thủ đoạn, em nhịn một chút.”
“Rất nhanh sẽ đón em trở về.”
Tôi liều mạng lóc cầu xin tha thứ, tự tay bịt mắt, trói hai tay đưa đến giường vị thiếu gia .
Có hiểu: “Đến lúc đó thật sự cưới hàng second hand ?”
Lương Hoài “Chậc” một tiếng, ngữ khí coi thường: “Loại thân phận Thẩm Ngạn làm thể nhặt một cái giày rách để mang?”
Sau đó một đêm khuya, nắm chặt nhẫn, giọng run rẩy cầu xin cho một cơ hội nữa.
Người đàn ông bên cạnh trân trọng mà hôn lên môi , ngữ khí hàm chứa sự đắc ý:
“Sao lúc nào cũng dưa chuột thối tới cửa làm tiểu tam?”
“Cút xa một chút.”
“Đối tượng công lược hiện tại của cô , là .”
Cho đên khi đọc được câu nói đó Đừng vì anh mà dừng lại. Bỗng tim tôi nó cứ đau điếng một cái ôi chao, nhớ tới mối tình đầu của mình ấm áp dịu dàng nhẹ nhàng ra đi anh vẫn luôn đứng đó đợi tôi chúng tôi có yêu nhau nhưng vĩnh viễn là đứng nhìn nhau nở một nụ cười hạnh phúc anh ra đi bỏ lại tôi cái ngày còn non trẻ chỉ vừa mới độ tuổi trưởng thành. Đôi lúc tôi vẫn mơ thấy anh được anh dẫn đi chơi kể cho tôi những câu chuyện cười và an ủi tôi sống tiếp. Có lẽ là mình ảo tưởng, nhớ anh quá nên sinh ra ảo giác 🤣 mà kệ vẫn mong ngày nào đó một trai trẻ đẹp trai đến gọi bé ơi về nhà thôi với tôi như cái cách anh đã gọi tôi mỗi trưa chiều khi ấy. Hi vọng lúc nào đó sẽ là chắn chắt là anh là anh tên nô tài đáng ghét của bổn cung sẽ trở lại với một hình hài đẹp trai hơn hehe 😁