Summary
Lời Nguyền Của Cánh Đồng Lúa Mì
Tôi luôn biết rằng là một “thiên kim” giả.
Bởi vì năm đó, mẹ đã cố tình đổi , đứa trẻ mới chào đời, để lấy một thiên kim tiểu thư mà là một con trai.
Mưu kế của bà thực sự quá tuyệt diệu: Tôi nhận danh phận của một tiểu thư nhà giàu, còn bà cuối cùng cũng một đứa con trai để dựa .
Ông bà nội vì thế mà ngẩng cao đầu mặt họ hàng, còn ba thì tự hào rằng ông đã thắng bạn từ thuở nhỏ đang làm lớn ở thành phố.
Còn Tĩnh Tử Ngôn, đổi đến sống ở nông thôn, từ nhỏ đã hiếu thảo, từ nhỏ đã xuất sắc, dù ba đ//ánh g//ãy cả chân ghế vẫn che chở cho mẹ .
Cho đến khi phát hiện rằng, mẹ mà bảo vệ bằng cả m//ạng sống chính là kẻ đã đánh cắp thân phận của .
Cho đến khi nhận rằng, – kẻ tr//ộm và con cháu của kẻ tr//ộm, đã biết hổ mà chiếm lấy hạnh phúc vốn dĩ thuộc về
Truyện này mình đánh giá là hay. Diễn biến tâm lý nhân vật hợp lý cực kỳ. Cái chính là truyện quá ngột ngạt số với phần đông độc giả thôi.
Tác giả hẳn lấy ý tưởng từ những người khốn khổ. Truyện kinh điển thường lấy những hình mẫu điển hình nhất trong cuộc đời, như truyện Chí Phèo vậy.
Mẹ ruột nữ chính là người mẹ dành hết tâm sức để cứu con gái ruột, bảo vệ con trai nuôi. Chính nam chính cũng rất yêu mẹ mình.
Gia đình ruột nhà nữ chính là gia đình ăn thịt người của chế độ phong kiến, tư tưởng nông thôn cổ hủ.
Chính nữ chính được xây đắp nên như một kẻ ở tầng lớp vô sản. Cô ấy tiếp xúc gần với xã hội tư bản, ăn thừa uống cặn của đứa con gái gia đình nuôi đó. Cô ấy nhặt nhạnh chút đồ thừa của gia đình siêu giàu để cuộc sống mình dễ chịu hơn. Nhưng, cô ấy vẫn là một con người, có phẩm giá của một con người, không muốn phụ thuộc cuộc đời mình theo sự sắp xếp và ban ơn của gia đình nhà họ. Vì vậy, cô ấy đã ngầm phản kháng cho đến tận chặng cuối cùng.
Người cô ấy yêu thương là một chàng trai hiểu rõ về đời sống nghèo khó, người cô ấy mong đợi được bên cạnh là chàng trai dạy cô ấy ăn cay, đứng ra để bảo vệ cô ấy, chứ không phải một chàng trai “được” thuần hoá bởi quyền lực và tiền tài, bởi quan hệ lợi ích. Và chàng trai đó – nam chính – đã thay đổi. Cô ấy từng mong đợi một tình yêu, nhưng cô ấy luôn nhắc nhở bản thân về thân phận thật sự của anh ta và sẵn sàng rời đi bất cứ khi nào cảm nhận anh ta không dung nổi một kẻ giai cấp thấp như cô nữa.
Chính bà mẹ nuôi – sau khi thoát khỏi vực sinh tử – muốn bù đắp cho cô ấy sự yêu thương muộn màng. Nhưng sự yêu thương đó lại để thoả mãn ảo tưởng tình yêu, để mưu cầu lợi ích cho con trai mình. Chưa từng hỏi đến nguyện vọng của cô ấy, chưa từng là tình yêu thật sự. Chỉ là đang muốn ban phát những gì mà bà muốn ban mà thôi.
Tên Ngôn kia qua Pháp là vì sao nhỉ, vì anh ta có thể cũng bối rối với câu hỏi mà nữ chính đã đặt ra khi chính anh ta cũng từng nghèo khổ và hiểu rõ điều đó, cũng có thể là vì anh ta nhớ lại người từng dẫn đường mình, nhớ lại mối tình đầu. Anh ta không hạnh phúc với cuộc sống giàu sang của anh ta đâu, muốn trộm xem một con người trọn vẹn, một cuộc đời viên mãn trông ra thế nào.
Lúc bà mẹ mất, phải vả mặt lão chồng sao? Không. Lão ấy và thôn dân của lão điên cuồng, không ai làm gì nổi. Chính cha nuôi của con bé dung túng lão, để biến ông ta thành kẻ cứu rỗi, để hưởng dụng thân thể đứa mà bản thân đã nuôi 18 năm. Hình tượng để cô bé nằm trên đống rượu mao đài 18 năm, dùng hơi ấm cơ thể ủ rượu 18 năm, cốt để ổng hưởng dụng, kinh tởm vô cùng. Lão cha nuôi không phải là thiếu gái, là biến thái, là thứ biến thái động dục với đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu nhà mình và muốn tự tay dưỡng nó cho lớn đấy. Chả lẽ nữ chính muốn tự tử là sai, khi cô ấy biết mình bị tên cha nuôi ủ mưu dòm ngó chiếm đoạt thân xác, bị tên cha nuôi kia hạ nhục nhân phẩm và lòng tự trọng mà vốn chả có bao nhiêu, vốn cô ấy cố lắm mới gìn giữ được? Kẻ quyền lực như vậy, cô ấy có thể nói không sao? Trốn khỏi nhà, cô ấy có nơi để nương náu sao?
Kẻ biến thái như vậy chọn bố ruột con bé làm công cụ, ai vả mặt cho nổi? Đấu trí chống lại tên điên dân lao động sao? Nghe hoang đường quá. Cô ấy đâu phải xuất sắc, cũng đâu được tiếp nhận nền giáo dục xuất sắc đâu. Dựa vào cái gì mà cô ấy chống lại giá trị vũ lực và tinh thần “đoàn kết” của đám thôn dân đó?
Còn việc trao con, nhà giàu đó biết con mình bị tráo, nhưng ai tráo con mình thì không có manh mối, và người mẹ cố trốn, giấu diếm cả nhà chồng làm sao tìm nổi. Lão điều khiển được “giang hồ” vì lão đã biết đó là ai để điều khiển. Làm như hô một câu “điều tra con trai tôi cho tôi” là điều tra được ấy, và chắc gì lão đã muốn điều tra một đứa con không quan trọng khi đã có hàng đống con riêng cơ chứ. Chỉ khi mẹ ruột nữ chính kể và nam chính đến tìm, họ mới nhận ra con. Họ không tìm, vì họ không còn yêu nhau nữa, họ tự có niềm vui mới, đứa con đó trở thành thừa thãi và khó xử rồi. Mất thì mất thôi, có thì thêm một miệng ăn, thêm một đứa nhỏ hưởng dụng chút chút mớ tài sản đồ sộ của họ chứ chẳng quan trọng mấy. Còn tài sản đó nữ chính không được đụng, vì không phải con họ, không có quyền dùng, vậy thôi.
Thương cho em gái nuôi của nữ chính, cô ấy mờ nhạt quá, nhưng cô ấy hẳn là yêu thương chị nuôi của mình. Cô ấy đánh bà kia vì bà kia bắt nam chính tha thứ cho kẻ huỷ hoại chị mình, chứ không phải vì bà kia chia rẽ tình cảm hai người họ đâu.
Ê… truyện chán òm!
được vài chương đầu giới thiệu qua nv có vẻ tiềm năng. Nhưng đầy lỗ hổng và chẳng cái gì viết tới. Kiểu như tác giả cố nhồi nhét mấy cái ý tưởng có vẻ cao siêu, nhưng năng lực, sự hiểu biết có hạn nên chẳng đâu vào đâu. Truyện như 1 bãi bầy nhầy tạp nham.
Từ lúc bà mẹ mất, t tưởng phải và mặt lão chồng. Nhưng ko! Sau đó đưa về làng…
Tưởng sẽ là màn đấu trí chống lại? Cũng không nốt. Mò về nhà, tự dưng lòi ra lão bố muốn bao nuôi? Lão thiếu gái hả? Xong nữc đi t 44, cũng chưa giải quyết xong mà mơ hồ nữc qh với namc. Đến đây t còn ko hiểu truyện trọng sinh hay mơ tương lai, hay thể loại gì?
Rồi thì 1 đống bầy nhầy cho đến 1 chương dài ngoằng hát hò.
Phục bạn editor vđ. Chắc hản bạn ý rối não lắm khi làm tác giả mất não thế này.
Mình khá thích bộ này đấy. Với mình đây là một bộ truyện ngắn đáng đọc.
Nếu bạn để ý thì truyện sử dụng rất nhiều hình tượng đối lập: nữ chính và Ines, nam chính và Bạc Thiếu Dương, bố mẹ ruột của nữ chính và dì Lâm chú Tĩnh.
Sau đó, truyện có sự chuyển biến, phát triển nhân vật rất thú vị: Tĩnh Tử Ngôn từ một cậu học sinh nghèo vượt khó với hoàn cảnh éo le dưới đáy xã hội trở thành một nhà tư bản từ trên cao nhìn xuống, thuộc tầng lớp thượng lưu. Nữ chính từ kẻ ăn nhờ ở đậu, mang trên vai cái danh tu hú chiếm tổ chim khách, mang ơn mắc nợ người khác, phải sống cẩn trọng từng li từng tí, tù túng ngột ngạt trở thành một người tự do phóng khoáng, không giàu có về vật chất nhưng mang một tinh thần rộng mở để học hỏi, một mục đích sống rõ ràng, một tâm hồn phong phú giàu có.
Điểm chung giữa nam nữ chính đó là xuất phát điểm của họ kém so với hình tượng đối lập, nhưng sau này lại trở thành giống, thậm chí vượt qua hình tượng ấy. Cậu Ngôn vượt qua Bạc Cận Dương về cả địa vị lẫn danh vọng, nữ chính vượt qua Ines về sự tự do phóng khoáng trong tâm hồn.
Tĩnh Tử San và câu chuyện những món đồ cũ nói lên rằng trong căn biệt thự nhà họ Tĩnh vẫn còn có tình cảm chân thành. Con bé không thể san sẻ tất cả mọi thứ cho nữ chính một cách vô tư như thánh nhân, nhưng vẫn quan tâm đến nữ chính, vẫn muốn giúp đỡ nữ chính và tất nhiên là yêu quý nữ chính. Chỉ là việc có một cặp bố mẹ tệ đã khiến con bé không quá biết cách thể hiện tình cảm và sự quan tâm. Con bé yêu quý nữ chính còn hơn thằng anh từ trên trời rơi xuống, sẵn sàng lao vào nhà máy phân bón của họ Vương để chém người, lao vào combat với Ines vì nghĩ rằng Ines là tiểu tam chen chân vào mqh giữa nữ chính và cậu Ngôn. Tiếc thay mqh giữa con bé và nữ chính quá mờ nhạt. Có lẽ dung lượng như này không đủ để khai thác triệt để từng nhân vật.
Bước ngoặt đầu tiên trong chuyển biến tâm lý của nữ chính là offer làm bé ba, à nhầm bé bảy của chú Tĩnh, bước ngoặt thứ hai là khi cậu Ngôn thay lòng và bước ngoặt cuối cùng chính là offer làm con dâu của dì Lâm. Từ đây đến đoạn giải phóng tâm hồn đi tìm chân lý chưa thuyết phục được mình, còn hơi cấn.
Lời phát biểu của nữ chính sau bài hát chủ đề của “Những người khốn khổ” đã nói ngắn gọn lại những gì tác giả muốn truyền đạt: nguyên nhân cho những đau khổ của nữ chính từ đầu truyện đến giờ chính là sự phân hoá giàu nghèo, chủ nghĩa tư bản và sự phân bố tài nguyên không đồng đều trong xã hội. Nó gây nên sự bất công, và sự bất công gây ra bi kịch. Nghe thì có vẻ nữ chính đang đổ lỗi cho hoàn cảnh nhưng hoàn toàn không phải, nữ chính đang vạch trần bộ mặt của giới thượng lưu hào nhoáng. Mỗi tội tác giả viết không đủ chặt chẽ nên chưa thuyết phục được người đọc thôi.
Dù sao thì motip cũ được khai thác theo cách mới như này cũng rất tuyệt vời rồi, hay.
Cứ dài dòng lê thê thế nào ý. Đoạn Ngôn qua Pháp tìm nu9 nói chuyện sáo rỗng vô cùng. Nói chung là mình thấy không hay.
ý là truyện rất bình thường cho đến khi cố nhồi nhét một đống triết lý nghe thì rất hay ho nhưng rỗng tuếch. diễn biến tâm lý n9n9 cố đấm ăn xôi. tác giả mới đi học triết về viết đúng không
Mình thấy truyện hay mà điểm thấp vậy nhỉ. Tuy vẫn thích nam nữ 9 về với nhau nhưng kết thế này nữ 9 hạnh phúc hơn. Cô ấy tỉnh táo và biết điều gì là tốt nhất cho mình
Truyện khá là dark, nhưng mà trường hợp này hẳn là vẫn có, cũng thực tế. Nhân vật trong truyện nghèo thì khổ, giàu chưa chắc sướng, chỉ có tự thân khiến mình hạnh phúc thôi
Ko thích lắm. Nhưng phải công nhận là hay
Truyện hay, thích nữ 9