Giới thiệu truyện
Vân Tiêu Vũ Tễ
Sau khi nhiếp chính vương hậu táng theo lễ nghi của vương phi, linh hồn vẫn luôn lơ lửng một cung điện.
Nơi đó một nữ nhân gầy gò, mảnh vải che thân, làn da như vỏ cây là những vết thương mới cũ đan xen.
Cho đến khi nàng lấy một con búp bê quen thuộc, mới bàng hoàng nhận , nữ nhân điên chính là tỷ tỷ đã thay gả hoàng gia.
Linh hồn phát tiếng kêu gào đau đớn, đột nhiên nhận , cả cuộc đời đã ích kỷ đến mức vô lý.
Vào khoảnh khắc nàng buông tay, trở về năm mười lăm tuổi.
Ngay khi vui mừng khôn xiết, thấy ánh mắt căm hận của tỷ tỷ đang quỳ trong từ đường.
Nay đọc lại bộ này. Phải nói là cảm giác day dứt, cứ bị nghẹn nghẹn thế nào.
Nu9 kiếp này thì ráng gánh hết bao khổ sở cho chị, có thể nói là đã hết sức tận tâm rồi, đọc mà thương vô cùng.
Cô chị thì cá nhân tớ thấy kiếp này cô ấy tệ quá. Cô ấy có thể hận, có thể ghét bỏ nu9, đó là quyền và góc nhìn của cô ấy. Nhưng cô ấy ngàn vạn lần ko nên để nu9 đến lúc chết cũng chẳng được gặp mình. Cô ấy rõ ràng đã nhìn thấy nỗ lực của nu9. Vậy mà cô ấy nhẫn tâm bỏ mặc nu9….
Sao cốt truyện như bị thiếu cái gì. Rồi nữ 9 có lỗi gì mà kiếp nào cũng ko được hạnh phúc. Chịu khổ thay chị mà chị ko thương, gia đình ko yêu, không thấy miếng an ủi nào. Rồi ông anh rể bị cái quái gì đi giấu thư của người ta. Chị gái hận em thì là chuyện kiếp trước, kiếp này nó thay mình hưởng hết mấy cái khổ sở vẫn hận đến chết ko về thăm em 1 lần cuối. Tức dễ sợ.
Mấy truyện có cốt truyện như vầy mà k có tag HE k dám đọc khi chưa có cmt luôn á huhu. Ai đọc rồi cho tui xin cái kết ntn với